Tấn công tin học vào Bắc Triều Tiên không mang lại hiệu quả

Trong các ngày 22/12 và 24/12, các cuộc tấn công tin học chưa rõ nguồn gốc đã làm cho hệ thống Internet của Bắc Triều Tiên bị gián đoạn hai lần.

Thế nhưng, đại đa số người dân Bắc Triều Tiên hầu như không cảm nhận thấy gì vì từ nhiều thập niên qua,  chính quyền Bình Nhưỡng vẫn khép kín đất nước, tránh mọi ảnh hưởng từ bên ngoài vào và không phát triển Internet.

Một số người nghĩ rằng Mỹ đứng đằng sau vụ trả đũa tin học này sau khi Sony Pictures bị tin tặc tấn công và đã buộc hãng làm phim phải hủy bỏ kế hoạch phân phối bộ phim « The Interview - Cuộc phỏng vấn chết người », cho tất cả các rạp tại Mỹ. Hôm thứ Ba, 23/12, Sony đã thay đổi ý kiến : Từ hôm 24/12, bộ phim xuất hiện trên Internet và từ 25/12 được trình chiếu ở hơn 200 rạp .

Các vụ tấn công tin học vào Bắc Triều Tiên, mà Mỹ từ chối khẳng định là có dính líu, gây thiệt hại nghiêm trọng cho các doanh nghiệp, nhưng hầu như người dân Bắc Triều Tiên lại không biết đến, bởi vì chỉ có một số ít người được phép truy cập Internet, tham khảo các website.

Hiện nay, Bắc Triều Tiên chỉ có 4 mạng Internet, trong khi ở Mỹ là 150 000 mạng. Tập đoàn viễn thông Trung Quốc China Unicom khai thác các mạng Internet ở Bắc Triều Tiên và dường như chỉ nhận diện được khoảng 1000 địa chỉ IP. Còn Hàn Quốc thì có tới 112 triệu địa chỉ IP.

Theo giáo sư Kim Seung Joo, đại học Hàn Quốc, « đa số người dân bình thường ở Bắc Triều Tiên không tiếp cận với internet. Chỉ có một vài thành phần thuộc giới tinh tú là có internet, nhưng việc sử dụng bị nhiều hạn chế », « do Bắc Triều Tiên ít phụ thuộc vào internet, tác động tiềm tàng của việc cắt internet cũng có giới hạn ».

Bắc Triều Tiên có 25 triệu dân và tất cả phương tiện truyền thông đều do chính quyền kiểm soát chặt chẽ. Giới chuyên gia thẩm định, tại Bắc Triều Tiên, chỉ có khoảng 2 triệu người dùng điện thoại di động, nhưng không thể truy cập internet và gọi điện ra nước ngoài. Bên cạnh đó, nước này có khoảng 1 triệu máy tính, chủ yếu trong các trường học và công sở, nhưng rất ít khi kết nối với internet.

Bắc Triều Tiên cũng có một mạng nội bộ , Quang Minh , hoạt động từ năm 2000, với các dịch vụ thư điện tử, nhóm thảo luận, tìm kiếm, trò chơi điện tử, truy cập vào các website chính thức, nhưng Quang Minh không đấu nối với internet toàn cầu. Các thành phố lớn của Bắc Triều Tiên, các quận, huyện, các trường đại học, tổ chức công nghiệp, thương mại, hành chính, có thể truy cập vào mạng Quang Minh.

Đương nhiên, thư điện tử trên Quang Minh bị kiểm duyệt kỹ càng. Ông Park Kun Ha, Tổng thư ký tổ chức « Đoàn kết Trí thức Bắc Triều Tiên », một hiệp hội của những người tỵ nạn Bắc Triều Tiên, trụ sở ở Seoul, ước tính, chỉ có khoảng vài chục ngàn người dùng mạng nội bộ Quang Minh và ông nhấn mạnh, « cuộc sống hàng ngày của người dân Bắc Triều Tiên không phụ thuộc vào máy tính, vào internet, như ở các nước khác trên thế giới ».

Chuyên gia tin học Hàn Quốc Lim Jong In có cùng nhận định về hậu quả của việc tấn công tin học nhắm Bắc Triều Tiên, một đất nước « không có gì quan trọng để tấn công cả ».

Ngược lại, một số chuyên gia tin học cho rằng Bắc Triều Tiên là một trong năm nước có khả năng tiến hành một cuộc chiến tranh tin học, với một đội ngũ 6000 tin tặc , sẵn sàng tấn công vào các kẻ thù của chế độ Bình Nhưỡng. Nhiều tin tặc hoạt động tại các thành phố Trung Quốc, sát biên giới chung với Bắc Triều Tiên, với sự hỗ trợ của các chuyên gia tư vấn do Bình Nhưỡng trực tiếp tuyển dụng.

Ông Lim cho rằng nếu « muốn tấn công Bắc Triều Tiên, thì tốt hơn hết là Mỹ nên vô hiệu hóa các chuyên gia tư vấn này, thay vì làm tê liệt mạng internet không đáng kể của Bắc Triều Tiên ».